Cổ đại
27 results
Sắp xếp theo
5
Tại yến tiệc trong cung, chỉ vì Hôn quân khen tôi một câu "thiên sinh yêu vật" (tạo hóa sinh ra mỹ nhân).
Chồng tôi liền dâng tôi cho Hôn quân: "Chỉ là một người nữ nhi thôi, nếu bệ hạ thích thì lấy đi."
Sau này, người phu quân cũ từng bước tính toán, lật đổ giang sơn, cũng giành lại tôi.
Anh ta ép thuốc p..há t.ha.i vào miệng tôi: "Nguyên nhi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
--
Trái tim tôi như rơi xuống hố băng, tối qua chàng còn thì thầm bên tai tôi: “Nguyên nhi, cả mạng sống này ta cũng sẽ trao cho nàng.”
Nghe vậy, Tiêu Duẫn vô cùng vui mừng, cười lớn: “Trẫm thích những thần tử như Phó ái khanh, không xem trẫm là người ngoài, vậy thì trẫm sẽ không khách sáo nữa.”
Tôi nắm chặt tay Phó Huyền, giọng thấp hỏi: “Phu quân, chàng đang nói đùa, đúng không?”
5
Nàng là một kẻ tiểu tặc, sống trong thời loạn lạc, sẵn sàng dùng bất kỳ thủ đoạn nào để sống sót. Một lần, nàng trộm được mười lượng bạc ròng từ tay một công tử, không ngờ rằng người đó lại là vị tướng quân phản quốc xú danh nổi tiếng, trên tay đã nhuốm đầy máu tươi của đồng bào.
Nàng chỉ muốn tìm cách sống sót, nhưng không ngờ lại khơi dậy sự hứng thú của hắn. Hắn châm một nén nhang, bắt đầu trò chơi đuổi bắt chết người với nàng.
"Ta cho ngươi một nén nhang để chạy trốn. Đừng để ta bắt được, nếu không— ngươi sẽ không bao giờ có thể siêu sinh."
Nàng trốn vào thế gia, thay đổi thân phận, lấy chồng làm vợ, nghĩ rằng có thể an yên sống hết đời. Nhưng không ngờ, khi vừa ngẩng đầu lên, nàng lại bắt gặp ánh mắt cười nguy hiểm của hắn, hắn nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng: "Tẩu tẩu."
Nàng đã thua trong trò chơi này và trở thành nô lệ của hắn.
Hắn nói là làm, lạnh lùng ném nàng vào núi đao biển lửa để nàng lăn lộn. Nhưng rồi nàng nhận ra rằng, nhờ những rèn luyện của hắn, nàng đã có một thân áo giáp đao thương bất nhập, đủ sức đứng vững giữa thời loạn lạc, dù chỉ là một nữ tử yếu đuối.
Hắn như một con thuyền đưa người qua sông, chỉ đưa nàng đi đoạn đường ngắn, rồi ẩn mình vào bóng tối. Rốt cuộc hắn là ai?
Đường đi xa xôi, đường về cũng mịt mù. Đều là những người lạc lối, sao không cùng chung thuyền vượt qua?
5
Sau khi thất bại trong chiến lược, tôi bị chính đồ đệ do mình nuôi dưỡng tra tấn, mo.i ti.m, lóc xư.ơng và giam cầm ở dưới Cốc Khóa Tiên.
Cầu sống không được, cầu chết không xong.
Hệ thống hỏi tôi có muốn nó đưa tôi trở lại không.
Tôi cười nhạt.
Ân nuôi dưỡng không có cách nào báo đáp, tôi có thể lấy mạng này để đền.
5
Tạ Thời Vi và ta là thiếu niên đế hậu.
Vì hắn, ta đã làm một hoàng hậu đoan trang hiền thục suốt mười bốn năm.
Sau này, ta bị làm nhục giữa tuyết, hắn lại quay lưng đi an ủi người trong lòng, thậm chí vì nàng mà giết trung thần, bỏ mặc triều chính.
Cuối cùng, ta đã buông tay, rời bỏ hắn, vượt thời gian quay về ngàn năm sau.
Nhưng hắn cũng xuyên không, còn điên cuồng tìm kiếm ta suốt ba năm.
Nghe nói hoàng đế Đông Tĩnh, qua đời vào năm thứ ba sau khi hoàng hậu mất.
5
⚠️ Cảnh báo trước khi đọc: Truyện có yếu tố cưỡng ép, cướp vợ, thế thân. Độc giả nhạy cảm với mô-típ này vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc.
Ta Và Thừa Tướng Hòa Ly kể về Khương Vu, một nữ tử sống mười tám năm trong thân phận thế thân – làm vợ, dạy con, chu toàn mọi thứ chỉ để lấp đầy khoảng trống của một người khác trong lòng phu quân nàng: Sở Lăng.
Cả thanh xuân của Khương Vu bị vùi lấp trong câm lặng. Nàng yên phận, chờ mong, nuôi hy vọng, để rồi cuối cùng chỉ nhận lại một bức thư tay từ người cũ của Sở Lăng:
"Ta sống không tốt..."
Chỉ năm chữ đó, cũng đủ khiến tất cả sự cố gắng của nàng tan thành mây khói. Khương Vu hiểu, nàng chưa từng là người được chọn – chỉ là kẻ thay thế. Nhưng lần này, nàng không khóc lóc hay oán trách. Nàng lạnh lùng và dứt khoát. Nàng đích thân đưa người kia – cùng một đứa trẻ – từ nơi hòa thân trở về, để hoàn thành mối tình dang dở mà Sở Lăng vẫn còn ôm ấp. Nhìn đứa bé, nàng biết tám phần là huyết mạch của phu quân mình.
Tình yêu trong Khương Vu đã sớm cạn kiệt. Mười tám năm qua không làm Sở Lăng rung động, thì nàng cũng chẳng muốn níu kéo. Nàng chỉ muốn buông tay đúng cách, để người kia có được cái kết viên mãn, còn nàng cũng tự do tìm kiếm một đời mình xứng đáng.
“Ngài hãy hưu thiếp đi, thiếp đã có người khác bên ngoài rồi.”
Câu nói ấy, với người khác là bịa đặt, nhưng với Khương Vu thì hoàn toàn chân thực. Nàng thực sự có một người bên ngoài – một gã đào kép ôn nhu, dịu dàng, biết pha trà, hát hay, hiểu lòng nàng hơn bất kỳ ai. Bọn họ còn cùng nhau chăm sóc một đứa bé – không phải ruột thịt, nhưng lại hiếu thuận và gắn bó như máu mủ.
Khương Vu đã tính kỹ: khi cầm được hưu thư, nàng sẽ rước người ấy về làm phò mã, cho bản thân một cuộc đời mới – không thế thân, không gượng ép, không tổn thương.
Nhưng nàng không ngờ, người đàn ông lạnh lùng như bông tuyết trên đỉnh Thiên Sơn ấy lại nắm tay nàng, mỉm cười với ánh mắt dịu dàng đến rợn người:
“A Vu, đừng đùa nữa. Chỉ là một gã đào kép thôi mà, nàng chơi chơi là được, sao lại coi là thật?”
Từ giây phút đó, cuộc chiến tâm lý, tình cảm và cả sự thật ẩn giấu trong quá khứ bắt đầu được bóc trần. Những ký ức mờ mịt, những điều tưởng chừng bị lãng quên, dần lộ diện. Khương Vu không còn chắc chắn về điều gì nữa: Liệu nàng thực sự chỉ là thế thân, hay mọi thứ chỉ là một cái bẫy được dựng lên quá khéo léo?
📌 Thông tin thêm:
Ta Và Thừa Tướng Hòa Ly
Nữ chính – Nam chính – Nam phụ đều sạch, không vướng quá khứ yêu đương rắc rối. Thể loại: Ngược tâm, trời định một đôi, não động mở lối, thế thân, truyện đấu trí – cảm xúc. Từ khóa tìm kiếm: Khương Vu, Sở Lăng, Lương Khiêm, hòa ly, truyện thế thân, truyện cổ đại ngược tâm. Vai phụ: Lương Khiêm – và những nhân vật khác. Tóm tắt một câu: Nàng có một người bên ngoài. Chủ đề tư tưởng chính: Tình yêu không thể tồn tại nếu thiếu đi sự thấu hiểu và cảm thông từ hai phía. Tác phẩm xuất sắc ở điểm nào? – Góc nhìn nữ chính nhập vai sâu sắc – Cốt truyện có nhiều plot twist lật ngược tình thế – Mối quan hệ đầy kéo – đẩy – giằng xé nội tâm giữa hai nhân vật chính – Và cuối cùng, là thông điệp đầy nhân văn: thứ có được bằng thủ đoạn, cuối cùng cũng phải trả lại bằng cái giá xứng đáng.5
Tiểu Thiếp Trong Vương Phủ
Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu Tên gốc: "Nhật Ký Cổ Đại Của Mai Tố Tố" Mai Tố Tố – một cô gái hiện đại bình thường – chẳng biết vì lý do gì mà xuyên không, mở mắt ra đã trở thành một tiểu thiếp không tên không phận trong phủ Tấn Vương, bị nhốt trong khu viện hẻo lánh, sống từng ngày như cái bóng. Nàng đã từng có hai nam nhân. Người trước thì bị lưu đày, người sau lại chỉ xem nàng như một công cụ để chinh phục Bạch Nguyệt Quang. Trớ trêu thay, Bạch Nguyệt Quang kia lại chính là chính thất của người chồng trước của nàng. Nói cách khác, một khi Bạch Nguyệt Quang hồi tâm chuyển ý, thì cuộc sống của nàng cũng coi như đi vào ngõ cụt. Cả vương phủ ai nấy đều biết, người duy nhất được Vương gia để trong tim chính là vị kia ở Lan Hinh Viện. Điện hạ Tấn Vương kiêu ngạo, lãnh đạm, thủ đoạn tàn nhẫn, chẳng xem ai ra gì. Nhưng riêng đối với nàng ta lại vô cùng sủng ái, giấu kín trong phủ, dốc hết những gì tốt nhất cho nàng, đến mức tiểu viện được canh phòng nghiêm ngặt như một tòa thành bất khả xâm phạm. So với nàng ta, Mai thị vào phủ sau, cuộc sống chẳng khác nào một trời một vực. Mai Tố Tố tự biết thân phận của mình, vì thế chưa từng động lòng trước sự sủng ái của Tấn Vương. Nàng luôn giữ cho mình một cái đầu tỉnh táo, đối diện với hắn bằng sự khéo léo đầy xa cách, trong thâm tâm không ngừng tìm cách rời khỏi nơi này. Cho đến một ngày, Bạch Nguyệt Quang đột nhiên triệu kiến nàng. Nàng biết, cơ hội của mình đến rồi. … Khi Kỳ Trường Uyên biết tin Mai Tố Tố đã rời khỏi vương phủ, hắn chỉ nhàn nhạt "ừm" một tiếng, chẳng hề có bất kỳ phản ứng dư thừa nào. Tất cả hạ nhân trong phủ đều cho rằng, Vương gia chẳng hề bận tâm đến Mai chủ tử, người thực sự ở trong lòng hắn vẫn là vị kia ở Lan Hinh Viện. Ngay cả bản thân hắn cũng nghĩ như vậy. Mãi đến sau này, hắn mới chợt nhận ra… Mỗi lần hồi phủ, hắn luôn vô thức đi về một hướng. Đôi khi ngủ say, bên tai lại vang vọng thanh âm quen thuộc nào đó. Có lúc mệt mỏi đến rã rời, hắn lại bất giác gọi ra một cái tên... Trong lòng như thiếu mất một mảnh, đau đớn âm ỉ. Hắn hối hận rồi. 💡 Lưu ý: Một câu chuyện cảm xúc, thông minh, và sâu cay Nữ chính: Mai Tố Tố – lý trí, bình tĩnh, diễn sâu nhưng không mưu hèn kế bẩn. Nam chính: Kỳ Trường Uyên – kiêu ngạo, hối hận muộn, truy thê đến chết đi sống lại. Cặp đôi: Kịch sĩ vs. Đại lợn đực – một màn ngược rồi ngọt rất đáng thưởng thức. Kết HE. Nam nữ chính không phải C… cân nhắc trước khi đọc. Tag nội dung: Tình yêu độc nhất – Xuyên không cổ đại. 🔍 Từ khóa tìm kiếm: Mai Tố Tố (nữ chính), Kỳ Trường Uyên (nam chính), nhân vật phụ. Một câu giới thiệu: Kịch sĩ vs. Đại lợn đực (Nữ chính diễn sâu vs. Nam chính hối hận muộn màng). 🌟 Thông điệp: Yêu cuộc sống, tự lập tự cường, trân trọng bản thân, kiên trì vượt qua nghịch cảnh.4
“Tô Vàng Nạm Ngọc” là câu chuyện về Trưởng công chúa và nghịch thần.
Nàng là Trưởng công chúa Tương Dương – Lý Tâm Ngọc, dung mạo khuynh thành, cốt cách cao quý, xuất thân tôn quý vô song. Từ khi sinh ra đã ngồi kiệu ngọc, được vạn dân kính ngưỡng, phong thái đoan trang nhưng ánh mắt lại luôn ngạo mạn, kiêu kỳ. Với nàng, thế gian này không gì là không thể có được — kể cả tình yêu của một kẻ ti tiện nhất.
Năm đó, Lý Tâm Ngọc từng trêu đùa một thiếu niên xuất thân hèn mọn – Bùi Mạc. Hắn nghèo khó, yếu thế, chỉ có lòng trung thành và đôi mắt cuồng nhiệt luôn dõi theo nàng. Nàng ban cho hắn một nụ cười, một viên kẹo ngọt, một vài lời trêu chọc — và rồi quay lưng bỏ đi, không hề bận tâm đến trái tim đơn thuần ấy đã rung động thế nào, đau đớn ra sao.
Với nàng, đó chỉ là trò tiêu khiển trong những ngày nhàn rỗi. Nhưng với hắn, đó là tín ngưỡng cả đời.
Thế nhưng, ai có thể ngờ được?
Năm tháng trôi qua, gió đổi chiều. Thiếu niên năm xưa mang theo máu và nước mắt quay trở lại, không còn là kẻ quỳ rạp dưới chân nàng. Bùi Mạc khi ấy đã là đại gian thần quyền khuynh triều chính, mưu thần thao túng thiên hạ, thậm chí dấy binh tạo phản, tru diệt vương triều Lý gia, lật đổ ngai vàng nàng từng tựa vào kiêu ngạo.
Điện Tĩnh Hòa đổ nát, đế cơ nghiêng ngửa, kẻ từng quỳ xuống vì nàng nay giẫm lên kiêu hãnh năm xưa mà bước qua không hề quay đầu lại.
Đến lúc này, Lý Tâm Ngọc mới biết hối hận là gì. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Một đời nữa bắt đầu lại, nàng trọng sinh.
Sống lại vào thời điểm còn chưa gieo xuống nhân quả đau lòng kia, nàng đứng nhìn thiếu niên gầy gò, đôi mắt đen láy chất chứa khát vọng cùng quật cường, bỗng thấy tim như nhói đau. Đó là một Bùi Mạc chưa bị vấy bẩn bởi quyền lực và thù hận, vẫn còn thuần túy, vẫn còn khát cầu một chút ấm áp từ nàng.
Lý Tâm Ngọc không còn là cô công chúa kiêu ngạo vô tri năm xưa nữa. Nàng nhẹ nhàng đến gần, mỉm cười dịu dàng:
“Tiểu Bùi Mạc, lại đây, bổn cung cho ngươi kẹo ăn.”
“Tiểu Bùi Mạc, bổn cung đối với ngươi tốt không? Vậy sau này ngươi có bảo vệ bổn cung không?”
“Tiểu Bùi Mạc, mưu quyền soán vị… chẳng bao giờ có kết cục tốt đâu đấy!”
Nàng tưởng rằng chỉ cần sống khác đi, kết cục sẽ thay đổi. Nhưng định mệnh lại chẳng dễ dàng buông tha ai.
Một bên là kiếp trước hủy diệt giang sơn, một bên là hiện tại ràng buộc tâm hồn.
Tình cảm lần này không còn là trò đùa, mà là đánh cược bằng cả mạng sống và trái tim. Hắn có thể tha thứ, nhưng không thể quên. Nàng có thể yêu, nhưng không dám mong chờ.
Cuối cùng, khi giang sơn đã định, kẻ nghịch thần năm nào được tẩy sạch thanh danh, thiên hạ gọi là thánh nhân khai quốc, thì Lý Tâm Ngọc lại trở thành một người điên bị giam lỏng trong cung điện lộng lẫy không cửa thoát.
“Nghịch thần đã được tẩy sạch thanh danh, nhưng ta lại hóa điên mất rồi…”
Tags: Tình duyên trắc trở, Kẻ kiêu hùng, Ngọt sủng
Từ khóa tìm kiếm: Nhân vật chính: Lý Tâm Ngọc, Bùi Mạc ┃ Nhân vật phụ: Câu chuyện tiếp theo Diễm Thư, nội dung đầy kích thích ┃ Khác: Trọng sinh, gian thần, yêu hận đan xen
Tóm tắt ngắn: Một tiểu công chúa xinh đẹp nhưng miệng lưỡi sắc bén × Một đại gian thần tuấn mỹ, quyền thế khuynh đảo thiên hạ
5
Ngày mà cả gia tộc Tạ thị bị tiêu diệt, phu quân của ta đang tự tay nâng đỡ Trưởng Công chúa lên ngôi vị Hoàng đế.
Khi hắn cúi đầu nghênh đón Nữ Đế, ta đang giữa cảnh gươm đao dày đặc, bảo vệ hai đứa con trai con gái của mình phía sau lưng.
Nhiều mũi tên xuyên qua tim, ta rơi nước mắt đẫm máu khi chứng kiến thanh kiếm lạnh lẽo của binh sĩ đâm xuyên qua người Cảnh nhi của ta.
Suốt năm năm kết hôn, hắn luôn là quân cờ đắc ý nhất của Trưởng Công chúa.
Chứ không phải là phu quân của ta.
Sau khi tái sinh, ta trở về ngày cứu được Tiêu Dạ.
Ta tránh né sự chạm vào của người đàn ông ấy, "Tướng quân sắp cưới Công chúa, chớ nên quên lễ độ."
5
Kiếp trước, Khâm Thiên Giám nói rằng ta mang số mệnh đại phúc, có tướng vượng phu, vì thế Thái hậu đã ban ta làm phi cho Cửu Hoàng Tử, người có mệnh cách yếu ớt.
Nhưng muội muội ruột của ta lại mạo danh tên ta trong đêm tân hôn, bước lên kiệu hoa của ta và ngồi vào vị trí Hoàng tử phi mà ta hằng mong ước.
Không ngờ, chưa đầy nửa năm sau, Cửu Hoàng Tử bất ngờ phát bệnh sốt rét và qua đời đột ngột.
Thái hậu nổi giận, giam muội muội ta vào lãnh cung với tội danh khắc phu.
Muội muội phát điên, trong đêm trước khi bị giam vào lãnh cung, nó đã cắt cổ ta bằng một nhát dao.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày đại hôn, muội muội rộn ràng đưa ta xuất giá.
Ta xúc động rơi lệ: "Cuối cùng cũng không còn phải chịu đựng sự hành hạ của kẻ cố chấp đó nữa!"
5
Khi tỉnh giấc, những gì nàng đạt được chỉ là một tình yêu đau thương với Tiêu Tầm. Hắn ta dường như chẳng quan tâm đến sự sống hay cái ch.ết của mình, thậm chí không tiếc hủy hoại danh tiếng của chính mình.
Ngay cả tài sản của hắn ta cũng bị hệ thống kiểm soát.
"Tiêu Tầm, ngươi đã lên kế hoạch này trong thời gian dài rồi," nàng nói.
Trong quá trình theo đuổi mục tiêu, hắn ta thậm chí còn cảm thấy chán nản.
Trong việc chinh phục mọi thứ, chỉ có dựa vào bản thân mình, hắn ta mới xứng đáng với nó.
5
Tên truyện: Vương Gia Tàn Tật Đứng Dậy Rồi
Trong kỳ tuyển tú nhập cung, các tiểu thư quyền quý trong thiên hạ đều nhất loạt tránh xa Huệ Vương – vị vương gia có ngoại hình u ám, đôi chân tàn tật và ánh mắt băng lãnh như thể có thể đông cứng cả mùa hạ. Người ta đồn rằng hắn là kẻ mệnh sát, là “diêm vương sống” mà ngay cả trời cũng không dám đắc tội.
Ai cũng sợ. Ai cũng muốn tránh.
Nhưng… lại có một người không sợ – Diêu Hoàng.
Nàng không những không tránh, mà còn lén lút liếc nhìn hắn vài lần, trong lòng tràn đầy những suy tính rất đời thường:
“Ngồi xe lăn thế này, chắc sau khi thành thân sẽ ít chuyện phải lo hơn nhỉ?”
Tư tưởng đơn giản đến lạ.
Khi tất cả nữ tử trong thiên hạ chỉ mong được gả cho một nam nhân khỏe mạnh, phong lưu, vinh hoa phú quý, thì nàng lại nghĩ đến... sự nhàn hạ. Nhưng Diêu Hoàng cũng chẳng hề sai – bởi vận may của nàng, thật sự bắt đầu từ khoảnh khắc “chọn nhầm” Huệ Vương.
Ngay sau khi thành thân, Huệ Vương – tên thật là Triệu Toản, lạnh nhạt tuyên bố những quy tắc sống chung mà ai nghe qua cũng phải sốc:
“Bổng lộc mỗi năm năm nghìn lượng, nàng muốn tiêu gì cứ tiêu.”
“Mỗi tháng hai ngày mùng năm và mười, ta sẽ ở cùng nàng, còn lại... phòng ai nấy ngủ.”
Diêu Hoàng nghe xong thì trong lòng vỗ tay:
“Trúng số rồi! Vừa nhàn thân, vừa có tiền, đúng kiểu phu quân người ta trong truyền thuyết!”
Thế nhưng… đời không phải chuyện cổ tích.
Dưới vỏ bọc “ít chuyện”, cuộc sống chung với Huệ Vương lại dần trở thành một chuỗi những ngày đầy rẫy bất ngờ. Một người tưởng như lãnh khốc, không cảm xúc, lại từng chút một bị nàng kéo vào thế giới đầy sức sống và nhiệt huyết. Triệu Toản không vui vẻ được – nhưng lại bị ép phải vui vẻ theo cách rất ngọt ngào. Và dần dần, từ một cây khô giữa đông, Huệ Vương đã gặp được “mùa xuân” của đời mình.
🌿 Đặc điểm nổi bật của truyện:
Cưới trước yêu sau, tiến triển tình cảm tự nhiên, không cưỡng ép.
Giọng văn nhẹ nhàng, đan xen yếu tố hài hước và ngọt ngào.
Nữ chính hoạt bát, lạc quan, mang lại ánh sáng cho một nam chính tưởng chừng vô vọng.
Nam chính có khuyết điểm thể chất nhưng nội tâm sâu sắc, dần hồi phục cả về thể xác lẫn tinh thần.
Tình tiết đời thường gần gũi, không đấu đá hậu cung phức tạp.
🌿 Tags nổi bật:
Ngọt văn | Sảng văn | Nhẹ nhàng | Ngày thường | Hôn trước yêu sau | Nam chính khuyết tật | Healing
🌿 Dàn nhân vật:
Diêu Hoàng – nữ chính dí dỏm, thực tế, yêu tiền nhưng cũng rất chân thành.
Triệu Toản (Huệ Vương) – lạnh lùng, cô độc, nhưng nội tâm ấm áp và chung tình.
Chiếc xe lăn đáng thương – nhân vật phụ thầm lặng gắn bó với Huệ Vương trong suốt bao năm trời 😂
🌿 Tóm tắt:
Một cây khô tưởng như không thể ra chồi, cuối cùng cũng nảy mầm khi mùa xuân gõ cửa. Hạnh phúc đến muộn nhưng ngọt ngào hơn cả mong đợi.
🌿 Thông điệp của truyện:
Sống có trách nhiệm, yêu thương đúng cách, thì dù số phận ban đầu có khắc nghiệt đến đâu, tương lai vẫn có thể rực rỡ nhờ vào chính nỗ lực của bản thân. Ai cũng có thể thay đổi, chỉ cần bên cạnh có một người không rời bỏ.