Đoản Văn
14 results
Sắp xếp theo
5
Như mong muốn của Tiêu Cảnh, tôi không còn quẩn quanh bên anh ta nữa.
Càng không ngăn cản anh ta bên cạnh ánh trăng sáng trong lòng mình.
Ban đầu đáng lẽ mọi chuyện nên đều vui vẻ.
Nhưng Tiêu Cảnh dường như đã phát điên, nhất định ép buộc tôi phải nhớ lại quá khứ.
Thế nhưng nếu quá khứ thật sự tốt đẹp, làm sao tôi có thể quên được chứ?
--
Tôi mất trí nhớ, tỉnh dậy trong lãnh cung.
Một tiểu cung nữ mang cơm đến, khuyên nhủ: "Nương nương, người hãy ăn một chút đi ạ. Dù có giận bệ hạ, cũng không thể để mình tổn thương như vậy..."
"Tốt, có lý."
Tôi ngắt lời nàng, bước đến bàn: "Có mấy món? Có rượu không?"
Tiểu cung nữ sững sờ.
Tôi đói đến mức không chịu nổi nữa, liền mở nắp hộp cơm ra.
Bên trong chỉ có một bát canh nguội lạnh.
Xem ra, tôi chẳng được lòng ai, sống cảnh bần hàn đến mức này.
Tôi vừa định cầm đũa, tiểu cung nữ rưng rưng nước mắt ngăn lại:
4
Ngày đầu tiên nhập cung, Hoàng đế đã thẳng thắn thú nhận với nàng về căn bệnh bí mật của mình và yêu cầu nàng giữ kín.
Chưa đầy nửa tháng, nàng được thái y chẩn đoán đã mang thai ba tháng.
Hoàng đế tức giận, nghi ngờ hỏi đứa con trong bụng nàng là của ai.
Nàng khẳng định rằng đứa bé chắc chắn là con của Hoàng đế.
Quốc sư phán rằng nàng, Sử Quý phi, đang mang trong mình một quái thai. Nếu không tiêu diệt quái thai này, vận mệnh của đất nước Mặc quốc sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trong số các phi tần trong cung, nàng bị ban chết, bị hành hình bằng cách thiêu sống từ từ.
Nhưng nàng biết rằng đứa bé trong bụng mình không phải là quái thai…
5
Ngày hoàng đế sắc phong làm hoàng hậu, nàng đã dùng một chiếc trâm cắm sâu vào đôi mắt sáng ngời của hắn, khiến chúng mù lòa. Trước khi chết, nàng mới nhận ra mình đã nhầm kẻ thù. Sau khi nàng qua đời, ba hồn bảy vía của nàng hóa thành một cây cỏ thần kỳ – Minh Mục Thảo. Chỉ cần hoàng đế ăn hết cây cỏ này, đôi mắt hắn sẽ phục hồi ánh sáng. Khi hoàng đế nhìn thấy ánh sáng trở lại, hắn bắt đầu lùng sục khắp thiên hạ để tìm nàng. Thái giám cúi đầu bẩm báo: "Thưa bệ hạ, nương nương chính là cây thảo mộc mà người đã ăn." Hoàng đế lập tức đỏ bừng hốc mắt, tự tay móc đôi mắt của mình ra. Máu tươi chảy đầm đìa, nhưng hắn dường như không cảm nhận được đau đớn. Hắn gào lên giữa bầu trời u ám: "Minh Vi, hãy quay về với trẫm!"
0
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều biết, ta nhất định sẽ trở thành Chiêu Vương phi.
Chính ta cũng từng nghĩ như vậy.
Cho đến năm ta tròn mười sáu tuổi, vào ngày cập kê, chàng rạng rỡ tựa gió xuân, bảo với ta:
"Ngày mai ta sẽ thỉnh cầu phụ hoàng, đón nàng làm thê tử."
Khi ấy, ta còn ở trong khuê phòng, không hề hay biết rằng, dưới vầng sáng sủng ái của tam hoàng tử, đã là cuồng phong bão tố.
Ta càng không biết, kinh thành này đã là mây đen kéo đến, báo hiệu một trận phong ba sắp ập tới.
Ta không biết gì cả.
Vì vậy, ngày ấy, chàng ngồi cao trên lưng ngựa, tháo xuống chiếc trâm ngọc của ta, rồi rời đi không chút lưu luyến, ta cũng không nghĩ gì nhiều.
Chàng nói:
"Chiếc trâm này coi như tín vật định tình của chúng ta. Nàng cứ chờ đi, ta sẽ về bẩm báo với mẫu phi ngay!"
Thế nhưng ngay sau đó, chỉ trong một đêm, mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi.
5
Tần Tịch Sơ, với dáng vóc cao lớn, lại rất tuấn tú.
Cha tôi từng nói rằng ngài ấy giữ vị trí này là vì tôi, nhưng có lẽ vì tôi quá béo, đến nỗi mặc bộ y phục hoàng hậu cũng khó khăn, nên ngài ấy vẫn chưa quyết định việc này.
Làm khó ngài ấy quá rồi.
Ngài ấy hỏi một thị vệ bên cạnh: "Con heo này nuôi được bao nhiêu cân rồi? Đến lúc giết nó chưa?"
Tôi vừa cắn đùi gà vừa nói: "Đúng là chó hoàng đế, không biết xấu hổ mà còn nói mỉa!"
Thị vệ hồi đáp với vẻ hớn hở: "Bẩm bệ hạ, hai trăm cân rồi, cũng đến lúc giết."
Tôi liếc một cái sắc lẻm về phía thị vệ, khiến hắn sợ hãi rụt lại.
Tôi nhìn Tần Tịch Sơ, cười nói: "Bệ hạ, ngài đúng là một cây bắp cải tốt, cẩn thận đừng để heo nó ăn mất."
Sắc mặt Tần Tịch Sơ trầm xuống, vung tay áo rời đi.
Nhìn ngài ấy tức giận vì tôi, tôi cười đắc ý, sau đó quay lại ngự thiện phòng để lấy thêm một chiếc đùi gà nữa.
Khi tôi đang mải mê cắn nhai, một giọng nói lạ bỗng vang lên trong đầu tôi: "Chúc mừng chủ nhân, đã kết nối với hệ thống giảm cân."
Hệ thống giảm cân? Đúng rồi, tôi đã xuyên không, khi nghe thấy hai từ "giảm cân", trong lòng tôi đã có sự chống đối.
Giảm cân gì chứ? Thịt đùi gà, sườn cừu và thịt chân giò ngon thế này, sao có thể bỏ được?
5
Tân đế vừa lên ngôi, các gia tộc quyền quý để tỏ lòng trung thành đã đưa vài vị tiểu thư thanh xuân vào cung, nhưng không một ai được giữ lại, tất
cả đều bị trả về.
Chỉ có nàng, đích danh được gọi, là trưởng nữ của nhà Thẩm, Thẩm Bích Vân.
Nàng chính là vị tiểu thư Thẩm đại tiểu thư vừa mới góa chồng.
Cũng là người đã từ hôn hắn thuở nhỏ, gả cho người khác, khiến hắn mất hết thể diện.
Thẩm Bích Vân là đại tỷ của ta, còn ta là Lục tiểu thư của phủ Thẩm, Thẩm Châu Vân.
Hôn ước giữa đại tỷ và tân đế Hoắc Nhiên đã được định từ thuở nhỏ.
Đại tỷ hơn tân đế ba tuổi.
Khi đó, hai nhà Hoắc và Thẩm giao hảo, một văn một võ. Đại tỷ theo phụ thân đi dự lễ đầy tháng của Hoắc Ngọc, nhìn thấy đứa bé đáng yêu trong tã lót, đưa bàn tay nhỏ mềm mại chọc vào má hắn, ai ngờ đứa trẻ đang khóc nức nở bỗng nín bặt.
Trẻ con vô tâm, nhưng người lớn lại có chủ ý.
Hoắc phu nhân liền hỏi: "A Bích có phải thích tiểu đệ Hoắc Nhiên không?"
Đại tỷ ngây ngô gật đầu, và giữa lúc tiệc tùng, hôn sự của hai người cứ thế mà định.
Khi đó, khắp kinh thành đều truyền tai nhau rằng, cái tên nhóc ngốc nhà Hoắc suốt ngày bám lấy Thẩm đại tiểu thư, sợ rằng đại tiểu thư quá tài hoa, xuất chúng nên sẽ bỏ rơi hắn.
5
Tại yến tiệc trong cung, chỉ vì Hôn quân khen tôi một câu "thiên sinh yêu vật" (tạo hóa sinh ra mỹ nhân).
Chồng tôi liền dâng tôi cho Hôn quân: "Chỉ là một người nữ nhi thôi, nếu bệ hạ thích thì lấy đi."
Sau này, người phu quân cũ từng bước tính toán, lật đổ giang sơn, cũng giành lại tôi.
Anh ta ép thuốc p..há t.ha.i vào miệng tôi: "Nguyên nhi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu."
--
Trái tim tôi như rơi xuống hố băng, tối qua chàng còn thì thầm bên tai tôi: “Nguyên nhi, cả mạng sống này ta cũng sẽ trao cho nàng.”
Nghe vậy, Tiêu Duẫn vô cùng vui mừng, cười lớn: “Trẫm thích những thần tử như Phó ái khanh, không xem trẫm là người ngoài, vậy thì trẫm sẽ không khách sáo nữa.”
Tôi nắm chặt tay Phó Huyền, giọng thấp hỏi: “Phu quân, chàng đang nói đùa, đúng không?”
5
Ngày mẹ tôi hoàn linh cữu là ngày thứ ba, cũng là ngày tôi chào đời.
May mắn thay, ông lão đóng quan tài đã nhận nuôi tôi, đứa trẻ không may mắn sinh ra trong nhà quan tài.
Dù tôi thoát khỏi số phận bị chôn cùng mẹ trong quan tài, nhưng một mạng sống "đánh cắp" mãi mãi không trọn vẹn.
Để sống thêm được vài năm, tôi thường đến nghĩa địa hoang nhặt xương người để tích đức âm.
Một ngày nọ, khi tôi đang nhặt xương người, tôi tình cờ gặp được Văn Nhân Hối, người trông coi ngôi miếu đã mất hồn.
Văn Nhân Hối giọng điệu nhẹ nhàng mà kỳ quái, “Kỳ Tuế, mệnh của ngươi ngắn ngủi và đầy khổ đau... Nếu ngươi muốn sống, ta cho ngươi mạng sống của ta có được không?”
Nghe vậy, tôi nheo mắt lại, cười giễu cợt, "Cái mà ngươi không cần, đừng nghĩ đến chuyện vứt bỏ cho kẻ khác."
5
Sau khi thất bại trong chiến lược, tôi bị chính đồ đệ do mình nuôi dưỡng tra tấn, mo.i ti.m, lóc xư.ơng và giam cầm ở dưới Cốc Khóa Tiên.
Cầu sống không được, cầu chết không xong.
Hệ thống hỏi tôi có muốn nó đưa tôi trở lại không.
Tôi cười nhạt.
Ân nuôi dưỡng không có cách nào báo đáp, tôi có thể lấy mạng này để đền.
5
Sau khi thất bại trong việc chinh phục, tôi bị nữ chính cướp đi
Sau khi chinh phục thất bại, tôi đành cam chịu nhắm mắt lại.
"Ngươi định chết trước mặt ta sao!" Giọng nữ chính vang lên đầy quyền uy bên tai.
Tôi mở mắt ra.
Trước mắt tôi là một cô gái mặc y phục đỏ rực, cười ngạo nghễ nhưng đầy mê hoặc. Một chân nàng đang đặt trên chiếc ngai vàng của Ma Tôn.
Ma Tôn… lẽ ra đó phải là nam chính mới đúng chứ? Sao lại trở thành nàng ta?
5
Tạ Thời Vi và ta là thiếu niên đế hậu.
Vì hắn, ta đã làm một hoàng hậu đoan trang hiền thục suốt mười bốn năm.
Sau này, ta bị làm nhục giữa tuyết, hắn lại quay lưng đi an ủi người trong lòng, thậm chí vì nàng mà giết trung thần, bỏ mặc triều chính.
Cuối cùng, ta đã buông tay, rời bỏ hắn, vượt thời gian quay về ngàn năm sau.
Nhưng hắn cũng xuyên không, còn điên cuồng tìm kiếm ta suốt ba năm.
Nghe nói hoàng đế Đông Tĩnh, qua đời vào năm thứ ba sau khi hoàng hậu mất.
5
Ngày mà cả gia tộc Tạ thị bị tiêu diệt, phu quân của ta đang tự tay nâng đỡ Trưởng Công chúa lên ngôi vị Hoàng đế.
Khi hắn cúi đầu nghênh đón Nữ Đế, ta đang giữa cảnh gươm đao dày đặc, bảo vệ hai đứa con trai con gái của mình phía sau lưng.
Nhiều mũi tên xuyên qua tim, ta rơi nước mắt đẫm máu khi chứng kiến thanh kiếm lạnh lẽo của binh sĩ đâm xuyên qua người Cảnh nhi của ta.
Suốt năm năm kết hôn, hắn luôn là quân cờ đắc ý nhất của Trưởng Công chúa.
Chứ không phải là phu quân của ta.
Sau khi tái sinh, ta trở về ngày cứu được Tiêu Dạ.
Ta tránh né sự chạm vào của người đàn ông ấy, "Tướng quân sắp cưới Công chúa, chớ nên quên lễ độ."
5
Kiếp trước, Khâm Thiên Giám nói rằng ta mang số mệnh đại phúc, có tướng vượng phu, vì thế Thái hậu đã ban ta làm phi cho Cửu Hoàng Tử, người có mệnh cách yếu ớt.
Nhưng muội muội ruột của ta lại mạo danh tên ta trong đêm tân hôn, bước lên kiệu hoa của ta và ngồi vào vị trí Hoàng tử phi mà ta hằng mong ước.
Không ngờ, chưa đầy nửa năm sau, Cửu Hoàng Tử bất ngờ phát bệnh sốt rét và qua đời đột ngột.
Thái hậu nổi giận, giam muội muội ta vào lãnh cung với tội danh khắc phu.
Muội muội phát điên, trong đêm trước khi bị giam vào lãnh cung, nó đã cắt cổ ta bằng một nhát dao.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta trở về ngày đại hôn, muội muội rộn ràng đưa ta xuất giá.
Ta xúc động rơi lệ: "Cuối cùng cũng không còn phải chịu đựng sự hành hạ của kẻ cố chấp đó nữa!"
5
Khi tỉnh giấc, những gì nàng đạt được chỉ là một tình yêu đau thương với Tiêu Tầm. Hắn ta dường như chẳng quan tâm đến sự sống hay cái ch.ết của mình, thậm chí không tiếc hủy hoại danh tiếng của chính mình.
Ngay cả tài sản của hắn ta cũng bị hệ thống kiểm soát.
"Tiêu Tầm, ngươi đã lên kế hoạch này trong thời gian dài rồi," nàng nói.
Trong quá trình theo đuổi mục tiêu, hắn ta thậm chí còn cảm thấy chán nản.
Trong việc chinh phục mọi thứ, chỉ có dựa vào bản thân mình, hắn ta mới xứng đáng với nó.